Hoàng Đế và Kỳ Bá Lão dược sư
- bentrungson
- 19 thg 5
- 6 phút đọc
Đã cập nhật: 20 thg 5
CHUYỀN VỀ SỰ TÍCH CỦA CUỐN Y THƯ CỔ "HOÀNG ĐẾ NỘI KINH"
Hoàng Đế là vị minh quân trị vì một vương triều Trung Hoa cổ xưa phồn thịnh trong khoảng 2698 TCN đến 2599 TCN và là người sáng lập ra nền văn minh Trung Quốc. Khi còn trẻ ông là một vị vua tài giỏi, thông minh, nhưng lại thích đắm chìm trong những phù hoa trần thế. Ông yêu thích các loại báu vật, cung điện, tượng tài như một vị thần tối cao, ca tụng cái đẹp như lẽ sống duy nhất, ngày đêm tổ chức yến tiệc, thưởng thức sơn hào hải vị, cùng vô số cung tần mỹ nữ, nghệ sĩ, thi nhân vây quanh. Trong cung, những bức tranh tuyệt mỹ, lời thơ kiệt tác và tiếng đàn du dương không lúc nào ngừng vang lên. Nhưng điều duy nhất mà Hoàng đế không màng đến… là sức khoẻ của chính mình.

Trong thiên hạ có Kỳ Bá Lão Dược Sư là người nổi tiếng am tường về dưỡng sinh tu tiên và y thuật, được triều đình mời về lo việc dưỡng sinh, điều độ và y thuật cho hoàng cung. Ngài là một ông lão cao gầy mắt sáng như sao, ăn chay trường, sống thanh tịnh, ít nói nhưng lại thường xuyên khuyên nhủ Hoàng Đế :
“Bệ hạ, thân thể là cội rễ của vạn sự. Nếu gốc rễ mục ruỗng, thì ngai vàng cũng sẽ nghiêng đổ. Cần tiết độ trong ăn uống, thanh lọc trong tinh thần, và tĩnh lặng trong tâm trí, ấy mới là đường dưỡng sinh chân chính.”
Nghe được lời khuyên nhưng Hoàng Đế lại cười lớn:
“Lão Dược sư, người sống khổ hạnh như thế để làm gì? Cả đời chưa từng biết đến mỹ vị, chưa từng tận hưởng ái tình, chưa từng thưởng thức một khúc nhạc say lòng người. Sống như thế thật là uổng phí. Ông hãy đi cho khuất mắt ta”
Dược sư chỉ nhẹ nhàng cúi đầu và dời đi.
Vài năm sau, Hoàng Đế trở nên ốm yếu. Dù cung điện vẫn ngập ánh vàng son, dù sơn hào hải vị, sâm nhung yến sào vẫn đầy mâm, nhưng thân thể ngài thì rã rời, bệnh tật chất chồng: máu cao, mạch tim loạn, hơi thở nặng nề, xương cốt rệu rã, giấc ngủ chập chờn. Thái y viện dốc hết các loại châu dược quí hiếm, nhưng không ngăn nổi sự tàn lụi của long thể.
Một hôm Hoàng Đế giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, gạt lớp mồ hồi ướt đẫm, ngài chợt nhớ tới lời nhắc nhở của Lão Dược Sư liền cho người thỉnh ông đến diện kiến.
“Trẫm ăn ngon hơn ông, uống thuốc tốt hơn ông, sống sung sướng gấp trăm lần ông. Vậy cớ gì ông vẫn mạnh khoẻ như tráng niên, giọng nói vang như chuông đồng, tinh thần sáng suốt tựa pha lê? Còn Trẫm… chỉ mới sắp ngũ thập (tức 50 tuổi) thôi mà đã như một kẻ phế nhân.”
Dược sư vẫn dáng người giản dị, đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói trầm vang như tiếng chuông thức tỉnh:
“Tâu Bệ hạ, thuốc không nằm trong cung vàng điện ngọc hay linh đan châu dược, mà nằm trong nếp sống mỗi ngày. Thần không cần báu dược, vì mỗi ngày đều ăn trong tiết độ, thở trong chánh niệm, ngủ trong tĩnh lặng, và sống không tham dục. Thần không cần mỹ nữ, vì tâm thần yên định. Không cần nhạc phường, vì trong lòng luôn có điệu nhạc của đất trời.
Còn Bệ hạ… ngài đã ăn hơn mức cần, sinh hoạt quá độ, ham muốn rất nhiều, chưa từng dừng lại để lắng nghe chính mình. Bệ hạ bị bệnh là vì tâm không định, khẩu vị không dừng, và thân thể bị tiêu hao bởi chính những thứ gọi là lạc thú.”
Hoàng Đế trầm ngâm hồi lâu, mệt mỏi ngẩng nhìn những tia nắng rực rỡ đang sáng bừng lên ngoài sân rộng:
Xưa kia bậc thánh nhân sống trăm tuổi, thân không bệnh, trí chẳng mê, động tĩnh hợp thời, bốn mùa như một. Nay trẫm chưa đầy năm mươi đã bạc đầu, thân suy, thần mỏi, bệnh nối bệnh. Lẽ nào trời đất đổi khác? Hay lòng người đã rời xa Đạo?
Lão Dược sư đưa tay vuốt nhẹ chòm râu dài trắng như sương sớm, giọng trầm nhẹ nhưng đầy nội lực:
Trời đất vẫn thế, chỉ có con người đổi thay. Người xưa thuận Thiên – biết ăn khi no, ngủ khi cần, thở khi yên, vận động khi đúng thời, giữ ấm khi khí lạnh nhập thân. Đó là Ngũ Trụ Dưỡng Sinh, là cửa ngõ đi vào huyền cơ của trường thọ.
Hoàng Đế:
Ngũ trụ ấy là gì? Xin Lão dược sư khai mở.
Lão Dược sư vừa nói, vừa đưa 5 ngón tay chỉ hướng lên trời :
Thứ nhất – Ăn: Không cốt cao lương mỹ vị, mà cầu quân – thần – tá – sứ hòa hợp trong món ăn. Ăn theo giờ, theo tiết, không lạm vị, không nhiễm độc.
Thứ hai – Ngủ: Đêm là thì của Thận và Gan, của Tàng Huyết và Sinh Tủy. Người không ngủ sâu, thì tủy chẳng sinh, khí chẳng hồi, thần chẳng sáng.
Thứ ba – Thở: Hơi thở là sợi dây nối thân – tâm – trời đất. Người biết thở thật sâu, dẫn khí đến đan điền, thì tinh khí được nuôi dưỡng, tà khí không thể xâm nhập.
Thứ tư – Nhiệt hoả: Lửa không ngoài trời, mà trong Thận Mệnh Môn. Người biết giữ ấm hạ tiêu, xông tán tà hàn, vận khí qua hơi nóng, thì ngũ tạng an hòa.
Thứ năm – Vận động: Không cần lao lực, chỉ cần đúng pháp. Người vận động đúng cách thì khí huyết lưu thông, gân cốt uyển chuyển, bệnh chẳng vào thân.
Hoàng Đế gật đầu, hỏi tiếp với ánh mắt trăn trở:
Nhưng giữa thế tục, có người phải sớm khuya mưu sinh, ăn uống vội vã vì lo toan, ngủ chẳng đủ, lại ít cơ hội vận động. Vậy làm sao giữ được đạo trường thọ?
Lão Dược sư mỉm cười, giọng từ bi:
Trường thọ không ở xa xăm, mà ở từng khoảnh khắc bệ hạ quay về với chính mình. Dù trong chốn trần gian lao khổ, nếu người biết tỉnh thức khi ăn, lắng nghe khi thở, giữ ấm khi lạnh, ngủ nghỉ khi cần, và khởi động đúng lúc, thì đó chính thực là dưỡng sinh trong đời sống. Không cần tìm trường sinh mà vẫn sống trọn kiếp – ấy là minh triết.
Hoàng Đế lặng người, thần thái bỗng phút chốc sáng lên. Lúc ấy đền đài, vàng bạc, mỹ nữ, danh vọng – tất cả bỗng trở nên xa lạ và trống rỗng.
Từ đó, hoàng đế bắt đầu thay đổi. Ngài giảm yến tiệc, bỏ rượu thịt, thiết lập “giờ yên lặng” trong cung, và mời Lão Dược sư dạy dưỡng sinh cho cả triều đình. Câu nói của ngài được khắc lại bằng chữ vàng trong ngự thư phòng:
“Muốn trị nước, trước hết phải trị thân.
Muốn trị thân, trước hết phải trị tâm.
Dưỡng thân – không gì quý hơn sức khoẻ.
Dưỡng tâm – không gì cao hơn tiết độ.”
Hoàng Đế thay đổi cuộc sống theo lời chỉ dạy của Lão dược sư, trở nên khoẻ mạnh, tráng kiện và tinh anh. Tên của ông được hậu thế thường dùng để gọi một vị vua anh minh. Ông sống đến 99 tuổi và là vị hoàng đế sống lâu nhất trong toàn bộ lịch sử.
Rất nhiều kiến thức y học giá trị từ nội dung đối thoại giữa Hoàng đế và Kỳ Bá Lão Dược sư được đúc kết lại viết thành pho y thư cổ đầu tiên của Y Học Cổ Truyền - đó chính là tác phẩm “Hoàng Đế Nội Kinh”.
Còn Ngũ Trụ Dưỡng Sinh được Kỳ Bá Lão Dược sư nhắc đến năm xưa chính là 5 trụ cột chữa bệnh kỳ diệu của Y Cứu Pháp. Sự cộng hưởng của 5 liệu pháp trụ cột này giúp mở ra những năng lực chữa bệnh thần kỳ, đang chờ đợi được mọi người cùng khám phá vận dụng để tạo ra những giá trị vô cùng to lớn cho bản thân và cho cộng đồng.



Bình luận